80 tuổi- ròng rã 13 năm trời đi xin từng nghìn lẻ lấy tiền gửi chuyển phát tới quốc hội mong xem xét lại vụ án oan uổng của con trai!!! Nhà ở Biên Hoà- nhưng hầu như suốt quãng tg là ở Hà Nội- trừ lúc ốm mới về ! -"Bà ăn gì chưa?" -"Sáng giờ tôi ăn củ khoai lang người ta cho rồi- nước chưa kịp uống" -" Bà ăn gì đi- ko ăn chưa kịp gửi cho quốc hội đã chết toi í" " Tôi ko nuốt nổi- chưa giải quyết xong vụ này tôi ko nuốt nổi, con tôi oan lắm cô ạ" Nhìn nhìn cái thẻ tmv của mình rồi lại hỏi - " Cô làm cơ quan nào đấy- cô- cô là phóng viên à- cô cho tôi gửi 1 tờ đơn- đây- cô chỉ cần đọc đây là cô hiểu vụ của con tôi rành rành như thế này mà ng ta lấp liếm- tôi khổ quá" ....ko biết trl thế nào! Cảm thấy bất lực- vì con ng sao nhỏ nhoi- Ko biết quốc hội nào- cơ quan nào- cứ ngày nào cũng đi xin gửi vài chục lá đơn!!! Ngày nay ko đủ thì ngày mai xin tiếp! " Hôm nay mà gửi hết tiền thì tối thôi ngủ trọ- ngủ đâu cũng được" Chuyện thì mình ko biết nhiều- luật mình cũng ko rõ- chỉ thấy đồng cảm- vì mình cũng là 1 ng mẹ- con oan uổng- mẹ nào yên!!!! Đời có trăm ngàn nỗi khổ- có nỗi khổ nào hơn nỗi khổ mất con???? Mắt cay mà ko làm gì hơn được!! FB