Nhiều người thường bảo: “Sao không tiêu pha ăn chơi gì ghê gớm mà tiền đi mô?”. Hôm nay biết được câu chuyện của một mụ nông dân. Bà ta trong lúc nông nhàn bà đi làm công. Ông chủ gửi tiền theo tuần, cho ứng bà không nhận (sợ tiêu pha mất), bà muốn xong công rồi lấy một lần để được một cục tiền to, có thể lo được việc này việc nọ (hè, không khéo to thêm tý thì đi gửi ngân hàng hoặc cho người ta vay lấy lãi thấp). Nhưng người khác thì nhận tiền, bà ta thì chưa, đến khi xong công trình ông chủ biến mất quên cả thanh toán tiền, vậy là bà làm công cốc. Nhiều người chúng ta chắc cũng có tư tưởng giống mụ nông dân kia chê “tiền lẻ” yêu “tiền chẵn” (tiền tròn, nhiều hơn tiền lẻ). Rõ ràng sai. Một đại lý bán tạp hóa, họ kinh doanh và giàu lên là vì lắm yếu tố nhưng ai cũng biết họ bỏ ra số vố lớn (“tiền chẵn”), cứ cho là họ ghét “tiền chẵn”, mà sau họ mới nhặt về những đồng “tiền lẻ” cả vốn lẫn lãi. Lão tử đã dạy: “Cây lớn một ôm, khởi sinh từ cái mầm nhỏ; đài cao chín tầng khởi từ một sọt đất, đi xa ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân.” Nên không nên chê nhỏ, thấp. Nhỏ tích nhiều thành lớn. Thấp làm nền cho cao. Khó khởi đầu từ dễ, nên nếu coi việc gì cũng dễ thì sẽ gặp khó.